Bài thơ là mẩu truyện tình tự thủa tuổi thơ của nhì fan hàng xóm. Đôi trẻ to lên, tình yêu vào chúng ta cũng lớn lên theo cuộc ngôi trường kỳ kháng chiến. Từ buổi “Mẹ chưa tấn công roi như thế nào đã khóc” đến “Cô nhỏ xíu công ty mặt quan sát tôi cười khúc khích… Tôi cố kỉnh bàn tay nhỏ tuổi nhắn ngậm ngùi” để rồi cuối cùng “Hôm ni nhận thấy tin em”. Song, mặc dù em mất tuy nhiên tình thương ko mất vì chổ chính giữa hồn và thể xác em đang hóa trang vào với quốc gia, quê hương….
Bạn đang xem: Ai bảo chăn trâu là khổ tôi mơ màng

(Minch họa: Ngọc Diệp)
Bài thơ được tác giả viết năm 1960 Khi cảm nhận thông tin vợ và bé ông bị giết hại vào công ty tội phạm Phụ Lợi. Song thiệt may đây là nhầm lẫn. Vợ với con ông đã làm được thả năm 1962 vì chưng địch không tìm kiếm ra địa thế căn cứ nhằm kết tội. Có thể nói, đó là bài xích thơ hay nhất của Nhà thơ Giang Nam.
Sau ngày thống nhất giang sơn, năm 1976, Nhà thơ Giang Nam vào thao tác làm việc tại Thành Phố HCM. Đến năm 1978, ông lại ra TP. hà Nội làm Thường trực Hội Nhà văn uống toàn quốc. Năm1989, sau khi bóc tách tỉnh Phú Khánh thành 2 tỉnh Prúc Yên cùng Khánh Hòa, Tỉnh ủy Khánh Hòa xin ông về có tác dụng Phó chủ tịch Ủy Ban Nhân Dân thức giấc phú trách rưới văn thôn.
QUÊ HƯƠNG
Thulàm việc còn thơ ngày hai buổi cho ngôi trường Yêu quê nhà qua từng trang sách nhỏ: "Ai bảo chăn uống trâu là khổ? " Tôi mơ màng nghe chim hót trên cao Những ngày trốn học Đuổi bướm cầu ao Mẹ bắt được... Chưa tấn công roi làm sao đã khóc! Có cô bé nhà bên Nhìn tôi cười cợt khúc khích
Mắt Black tròn thương thương quá đi thôi... *** Cách mạng bùng lên Rồi chống chiến trường kỳ Quê tôi đầy nhẵn giặc Từ biệt bà mẹ tôi đi Cô bé nhỏ nhà bên - (gồm ai ngờ!) Cũng vào du kích Hôm gặp mặt tôi vẫn cười khúc khích Mắt black tròn (thương thơm thương thơm thừa đi thôi!) Giữa cuộc tiến quân không nói được một lời Đơn vị trải qua, tôi ngoái đầu nhìn lại... Mưa đầy ttránh dẫu vậy lòng tôi nóng mãi... *** Hoà bình tôi trsinh hoạt về trên đây Với mái ngôi trường xưa, bến bãi mía, luống cày Lại chạm chán em Thẹn thùng nnghiền sau góc cửa... Vẫn khúc khích mỉm cười Lúc tôi hỏi nhỏ tuổi Cthị xã ông xã nhỏ (khó nói lắm anh ơi!) Tôi vậy bàn tay nhỏ tuổi nhắn ngậm ngùi Em vẫn nhằm lặng trong tay tôi nóng bỏng... Hôm nay nhận thấy tin em Không tin được cho dù kia là sự việc thật Giặc phun em rồi quăng mất xác Chỉ vị em là du kích, em ơi! Đau xé lòng anh, chết nửa nhỏ người! Xưa yêu thương quê nhà bởi vì tất cả chyên có bướm Có những ngày trốn học bị đòn roi... Nay yêu thương quê nhà vị vào từng cầm cố đất Có 1 phần xương giết của em tôi!
Giang Nam
Cám ơn các bạn!
Nhà thơ Bùi Hoàng Tám tuyển lựa chọn cùng trình làng.
Cơ quan của Sở Lao rượu cồn - Thương thơm binc với Xã hội
Tổng biên tập: Phạm Tuấn Anh
Tòa soạn: Nhà 48, ngõ 2 Giảng Võ, Cát Linh, Quận Đống Đa, Hà Nội
Hotline HN: 0973-567-567. Hotline TP HCM: 0974-567-567
Mọi hành vi thực hiện văn bản đăng cài đặt trên Báo điện tử Dân trí tại khu vực kulturbench.com buộc phải bao gồm sự gật đầu bởi vnạp năng lượng phiên bản của Báo năng lượng điện tử Dân trí.